HỌ MAI CẦN THƠ
Theo lời kể truyền miện lúc bấy giờ Ông bà Cố Cốc (gọi là đời thứ nhất) không còn ghi lại và nhớ rỏ tên tuổi. Trong Dòng tộc dịch bệnh chết rất nhiều Ông bà chỉ còn có duy nhất là 03 người con, 02 nam 01 nữ Ông bà mới quyết định bỏ nhà dọn đồ xuống chiếc suồng cùng ba đứa con trẻ chỉ khoản 3-10 tuổi mà li hương để cầu toàn mạnh sống cho con và tìm kế sinh sống qua ngày; Thả suồng theo dòng nước sông Hậu, từ Tiền Giang, Vĩnh Long, Trà Vinh sang sông Cái Côn thả trôi nổi theo sông Ngã Bảy tìm nơi sinh sống; Ngày qua ngày theo dòng sông về đến Ngã Tư Trà Cú, theo sông rạch lá Ông bà đến dàm kênh rạch Trà Nô. Lúc bấy giờ rừng rú rất hoan du, Ông bà thấy có một dòng nước chảy mạnh theo rạch lá do thú rừng đi lại thành rạch, từ rạch kinh Láng Tượng (xóm sài gòn) bây giờ chảy ra đầu dàm Trà Nô ra sông Trà Ban Nhỏ. Từ đó Ông bà quyết định theo dòng rạch Trà Nô, bơi suồng vào đây khoản 1000m và quyết định cư tại khu đất này vào khoản năm 1845-1850, giáp ranh với khu đất của người Khơme đang cất chùa ở đây từ trước (còn gọi là đất gò chùa).
Dòng tộc của chúng ta đã lần lược đi qua hơn 05 đời người, do điều kiện đặt biệt của địa lý là vùng đất ngặp mặn bãi bồi, sông ngòi chằn chịt, rừng rú hoang du nằm ở gần phía cực nam của Tổ quốc, điều kiện giao thông đi lại thời ấy rất khó khăn. Do thú rừng đầy dẩy và chiến tranh xảy ra kéo dài liên tục qua nhiều thập kỷ, thật là nguy hiểm và bất lợi cho sự giao lưu, mưu sinh tồn tại và phát triển nói chung của Dòng tộc. Nhưng, kể từ khi Ông bà ta đặt chân lên vùng đất này cũng có rất nhiều thuận lợi khi lựa chọn được một vùng đất tương đối màu mỡ, thuận lợi trong việc canh tác nông nghiệp và cũng gặp không ít khó khăn như đã nêu trên; Nhưng do sự gắn kết với xóm làng, sự đoàn kết trong Dòng tộc đã đưa từng Gia tộc của chúng ta phát triển đi lên nhiều mặt về số lượng về uy quyền chính trị về kinh tế và xã hội, được danh tiếng vang khắp vùng theo thăng trầm của lịch sử.